HỒI KÝ VƯỢT BIÊN
BÀI 4: NGÀY GIÃ TỪ SÀI GÒN
Bài và hình: TRINH HAO TAM
Cách nay đúng 40 năm trước hôm nay là ngày tôi giã từ
Sài Gòn, ngày 30-11-1978 thành phố thân yêu mà tôi đã sống trên 11 năm với biết
bao nhiêu kỷ niệm. Tôi sẽ ra đi đến một nơi nào chưa biết trước được, mà không
biết có còn sống sót hay không? May mắn nếu sống sót thì chắc sẽ ra đi vĩnh viễn
không ngày trở lại!
Hôm nay là ngày N khởi sự cuộc hành trình, chúng tôi
quyết định là cánh đi từ Sài Gòn với tất cả 24 người phải có mặt trước rạp Quốc
Thái đường Trần Quốc Toản lúc 6 giờ sáng. Xe sẽ đến đón tại đây để đi Cần Thơ. Đêm
hôm trước thì vợ và 3 đứa con tôi 2, 4 và 6 tuổi đã mang hết hành lý sang qua
nhà má vợ tôi ngủ để giã từ. Cảnh chia lìa mẹ con, bà cháu đau đớn như thế nào
thì chắc các bạn cũng biết! Tôi ngủ tại căn nhà 195 Phạm Ngũ Lảo với Chu và Tổ,
hai thanh niên khoảng 20 tuổi ở Đa Kao ngang rạp Casino mà cả gia đình tất cả 7
người sẽ ra đi cùng chúng tôi hôm nay. Ngoài Chu và Tổ là anh em, 5 người kia
còn lại toàn là phụ nữ người Hoa gồm bà nội già khoảng 65, bà mẹ và 3 người cô
độc thân. Mẹ Chu và Tổ là em của ông Thành Xương ở Trà Vinh đã ra đi chuyến trước
trong ghe em trai tôi là Trịnh Quan Trung hiện ở Toronto. Ông Thành Xương đi được
và định cư ở Anh, gởi gấm gia đình em gái lại đi với tôi.
Năm giờ sáng 3 chúng tôi thức dậy không xếp mùng mền
như thông lệ mà bỏ mặc tất cả. Đồ đạc trong nhà những món có giá trị như TV, tủ
lạnh nhỏ, radio cassette, máy hát băng Akai, amply, loa đã mang đi nơi khác từ
những ngày trước. Ông già bán cà phê trước nhà hỏi sao bán, tôi nói hết tiền
bán lần mua gạo. Chúng tôi lên hai xe Honda đến nhà má vợ tôi ở đường Phan
Thanh Giản Quận 3. Sài Gòn vắng vẻ như nghĩa trang, đèn đường cúp điện mờ tối
nên chút nữa là xe tôi vướng vô dây kẽm gai rào lại nơi Hội Nghệ Sĩ trong đám
tang cô đào Thanh Nga mới bị ám sát chết vài ngày trước đó cùng với chồng là
ông Lân Đổng Lý Văn Phòng Bộ Thông Tin thời VNCH.
Khi chúng tôi đến nhà bên vợ thì chiếc taxi tôi dặn
hôm trước đã chờ ở đó. Vợ con từ giã bà già ra đi trong nước mắt. Hai chiếc xe
Honda bỏ lại cho má vợ tôi, chắc bả sẽ bán rẻ để lấy phụ tùng, tất cả 4 người lớn,
3 đứa nhỏ lên xe. Tôi nói với bác tài xế chở chúng tôi ra xa cảng Miền Tây đề về
quê sớm kẻo hết xe. Nhưng khi vừa qua khỏi rạp Quốc Thái tôi kêu bác tài cho
chúng tôi xuống đây, tôi nói rằng vừa thấy chiếc xe đò quen còn đậu ở đây. Tôi
xuống đó nhìn quanh các bàn cà phê thì thấy cánh ông Lê Xâu 7 người (2 vợ chồng
với 5 con) và người em vợ là Dương Sum 5 người (2 vợ chồng 3 con) đã tề tựu đầy
đủ đang ngồi nhấm nháp cà phê. Một lát sau thì 5 phụ nữ gia đình Chu Tổ cũng tới
bằng taxi.
Sáu giờ thì xe đò tới, đây là một chiếc Microbus, chủ
xe bà con với ông Lê Xâu hôm qua đã báo với Ban Giám Đốc Xa Cảng Miền Tây là xe
trục trặc nghỉ một ngày để sửa chữa. Muốn di chuyển 24 người mà không có xe
riêng thì kẹt lắm. Ở thành phố muốn về tỉnh phải có giấy đi đường do công an cấp,
rồi ra xa cảng sắp hàng để chầu chực mua vé, chỉ bán vé cho người có giấy phép
đi đường. Còn không thì mua vé chợ đen.
Chủ xe là bà con thì không sao nhưng tài xế và lơ xe
thì hơi ngại nên chúng tôi trả 500 đồng mới (lúc đó 2,000 đồng một lượng vàng)
cho 2 người. Xe chạy ngang qua Xa Cảng Phú Lâm thì cũng không ai ra chận, đến
trạm kiểm soát xa lộ Đại Hàn thì anh lơ nhảy xuống đi trình giấy tờ gì đó. Vài
công an áo vàng ra ngó dáo dác trên mui thấy không có hàng hóa gì ráo nên khoác
tay cho đi. Hàng lậu thì không có nhưng người vượt biên thì ngồi đầy trong xe
mà họ không biết!
Xe tới Bắc Mỹ Thuận thì chưa tới 8 giờ sáng, mọi người
phải xuống xe đi bộ qua phà. Anh lơ trao cho mỗi người một vé đò nho nhỏ cầm xuống
phà. Tôi sợ mấy người đàn bà và con nít đi bộ qua phà không kịp nên tôi đi sau
chót mà nhìn tới trước để kiểm điểm mọi người. Thấy nhiều người trong nhóm xuống
nhưng không thấy xe đò mình xuống, tôi tưởng xe mình còn kẹt lại nên tôi ở lại
đi chuyến phà sau. Hóa ra vì không nhận dạng kỹ chiếc xe mình đi nên tôi không
thấy nó đã xuống phà, khiến ông Lê Xâu và nhiều người lo lắng không biết tôi có
chuyện gì mà không có mặt trên đò. Tôi bị bắt thì ai sẽ điều khiển tàu ngoài biển?
Qua phà họ lên bờ chờ tôi, xe cũng đậu lại chờ mà công an cũng không để ý gì vì
xe đò bình thường cũng chờ một vài người trễ vì đi vệ sinh hay mua quà cáp bánh
trái gì đó xuống phà trễ.
Xe chạy nửa giờ thì tới Bắc Cần Thơ, mọi người cũng
lại xuống xe đi bộ qua. Đến đây thì chiếc xe chúng tôi đi sẽ quay đầu chạy về
Sài Gòn. Để khỏi bị nghi ngờ và kiếm thêm tiền bạc, xe rước một số hành khách, đây là hành khách thật.
Chúng tôi chia tay với người chủ xe, tài xế và anh lơ nhanh nhẹn nhiệt tình. Có
lẽ họ chia sẻ với chúng tôi nỗi phập phồng lo sợ không biết tụi tôi có đi đến
nơi bình an hay không?
Qua bắc Cần Thơ rồi chúng tôi lên xe lôi đến nơi hẹn
là bến xe Cần Thơ chỗ xe đi Sài Gòn đậu nằm cách đó chừng hai cây số. Nơi đây bọn
tôi vào các quán kêu cơm ăn và chờ gia đình ông Hai ra đón để xuống các ghe nhỏ
đậu ở Bến Ninh Kiều cạnh chợ Cần Thơ nơi có tượng của Bác mỉn cười. Tụ tập đông
người và đi cùng một lúc sẽ khiến công an nhận ra và theo dõi, nên chúng tôi
làm như các gia đình xa lạ nhau, ăn uống chờ đợi để đón xe di Sài Gòn. Một giờ
sau thì vợ của Thời ra gặp để cho biết tình hình bến bãi Cần Thơ như thế nào.
Tới đây tôi xin nói về một nhân vật nữa sẽ tham gia
đi với chúng tôi là người bạn thân nhất, tôi quen với hắn từ 1963 lúc đó tôi mới
qua trường Công Lập Vĩnh Bình học lớp Đệ Tam. Thời bị động viên đi lính VNCH trở
thành trung sĩ thông dịch viên cho Sư Đoàn 21 bộ binh đóng ở Sóc Trăng. Sau
trân chiến An Lộc Nguyễn Văn Thời bị thương và giải ngũ về Cần Thơ làm Phường
Trưởng và bị đi tù cải tạo sau khi mất Miền Nam. Sau khi ra tù Thời phụ vợ buôn
bán hủ tiếu, phân phối nước đá cho các quán cà phê ở Cần Thơ, làm tài công một
vài chuyến cho các ghe chở trái cây. Khi thấy ông Hai kéo dài việc đóng ghe, có
thể để moi thêm tiền từ chúng tôi, tôi rủ Thời tham gia để có người ở ngay Cần
Thơ phụ giúp và thông tin liên lạc giữa chúng tôi ở Sài Gòn và ông Hai ở Cần
Thơ. Tôi đồng ý ngoài gia đình Thời vợ với 2 con nhỏ còn đem thêm gia đình Nguyễn
Văn Son với vợ và một con trai nhỏ, Son trước đây là Biên Tập Viên (Đại Úy) Cảnh
Sát bà con vói Thời cũng là bạn với tôi dù không thân lắm vì khác chỗ ở nên ít
gặp nhưng Son là người hiền lành đáng tin cậy.
Khi tôi cho ông Hai biết là tôi có nhận thêm Thời
vào chuyến đi và Thời ở ngay tại Cần Thơ, ông Hai có vẻ phản đối nói rằng người
học tập ra không tin được. Nhưng tôi nói đây là thằng bạn thân tín biết nhau rất
lâu, Mâu Thân 1968 Thời ở nhà tôi ở Trà Vinh khi làm thông dịch viên cho USAID
Vĩnh Bình. Lên Sài Gòn tôi và Thời cùng ở nhà của ông Vương Hồng Sển và Bà Năm
Sa Đéc số 5D Nguyễn Thiện Thuật Gia Định khi tôi học trường Công Chánh và Thời
học Trường Sinh Ngữ Quân Đội trong Bộ Tổng Tham Mưu. Bị thương ở An Lộc trong
lúc chờ ra hội đồng giải ngũ Thời cũng ở chung cư 60 Võ Tánh với gia đình tôi.
Tôi xem như họ hàng trong nhà. Tôi và ông Lê Xâu khẳng định cho Thời tham gia
nên ông Hai miễn cưỡng chấp nhận. Từ khi có Thời và vợ giám sát, việc đóng ghe
tiến triển nhanh hơn. Vài năm sau khi tới bến bờ tự do, ở thủ đô Washington DC
Thời là chủ nhân hệ thống nhà hàng Nam Việt. Thời đã mất cách nay 10 năm vì ung
thư phổi!
No comments:
Post a Comment