Pages

Powered By Blogger

Wednesday, April 25, 2012


Ký Sự Du Lịch
ÐƯỜNG LÊN ZION CANYONUTAH
 Bài 1 trong loạt bài viếng Yellowstone

Zion Canyon ở về phía bắc của thắng cảnh Grand Canyon và nằm ở miền nam của tiểu bang Utah (trong khi bờ nam của Grand Canyon mà du khách thường đến viếng lại nằm bên tiểu bang Arizona). Zion Canyon là một vùng núi non hùng vĩ, cảnh trí kỳ thú ngoạn mục với những núi đá đỏ đứng thẳng như có bàn tay điêu khắc nào đó đục đẽo tạo hình. Thung lũng thần tiên này lại nằm trong một vùng thảo nguyên xanh tươi hoa nở ba mùa giữa tiếng chim ca và vang âm thác đổ.

                                                                  Zion Canyon ở Utah
Tôi ghé viếng thăm thung lũng Zion vào đầu tháng 9 trong dip lễ Lao Ðộng Hoa Kỳ trên đường đi du ngoạn vùng rừng núi Yellowstone nơi có những vòi nước phun từ lòng đất bắn vút lên trời cao. Chuyến du ngoạn này mất một tuần lễ ngồi xe buýt do một hãng du lịch người Đài Loan tổ chức bao gồm xe buýt chuyên chở, hướng dẫn tham quan và 6 đêm khách sạn. Vì đi một nhóm đông 20 người nên hãng du lịch cho một chuyến xe riêng là một xe buýt cỡ nhỏ và hướng dẫn viên du lịch kiêm tài xế anh chàng Gerald cũng là người Ðài Loan.

Chúng tôi khởi hành vào sáng thứ bảy trước bãi đậu xe chợ Hồng Kông trên đường Colima gần góc đường Fullerton thuộc thành phố  City of Industry, một thành phố có rất đông người Ðài Loan nằm về phía đông Los Angeles. Theo chương trình, ngày đầu tiên là lên chơi ở Las Vegas và đêm về thay vì ngủ ở Las Vegas lại tiếp tục theo xa lộ 15 lên hướng Bắc và ngủ đêm tại làng nhỏ có tên là Mesquite sát biên giới với tiểu bang Arizona và Utah, nơi này là vùng tam biên đèo heo vắng vẻ nên giá khách sạn rẻ hơn Las Vegas. Làm du lịch là phải tính toán sao cho giá được rẻ thì mới có lời. Chúng tôi “ra đi khi trời vừa sáng” mọi người trong lòng đều náo nức phấn khởi, vì quen biết hoặc họ hàng với nhau nên câu chuyện nổ như bắp rang nhất là những mẫu chuyện tiếu lâm do một cô làm nghề địa ốc kể cho vui trong cuộc hành trình.

Xe qua xa lộ 15 vượt đèo Cajon Pass ở Cucamonga bắt đầu lên miền cao nguyên sa mạc, cây cối thưa dần chỉ còn lại vùng cát ngút ngàn xa tít chân trời với nhựng bụi gai Tumble Weed và những cây Joshua cằn cỗi đứng chơ vơ giữa trời. Cuối mùa hạ lại là miền sa mạc nên không khí bên ngoài rất nóng, máy lạnh trong xe mở tối đa, lúc đầu còn mát, dần dần chỉ phà ra hơi nóng. Các đấng nhi đồng con nít ngồi phía sau xe than nóng qúa và mặt đứa nào cũng đỏ gay. Gerald vừa lái xe vừa điều chỉnh máy lạnh vừa phân trần bằng tiếng Mỹ : “ Máy lạnh mới sửa hôm qua, chạy rất lạnh bây giờ lại sanh tât trở chứng!” Các bà than nóng quá đòi Gerald quay xe trở về đổi xe khác, có bà chê xe của Gerald là xe... dỏm, phế thải đi là vừa. Gerald bị chạm tự ái dồn dập vừa lái xe vừa cầm điện thoại di động gọi về hãng báo cáo tình hình...vụ việc. Gerald nói điện thoại bằng tiếng Ðài Loan nên trong xe cũng không ai hiểu gì khiến y phải thông dịch lại: “Ông chủ nói hôm nay là Lễ Lao Ðộng, ngày cao điểm trong mùa du lịch, ở hãng nhà không còn xe mà mướn ở các hãng khác cũng không có nên không còn xe nào để đổi. Ông chủ kêu Gerald đem xe trở lại tiệm sửa máy lạnh ở City of Industry để cho họ coi lại.”

Tất cả mọi người trong xe đều không muốn ngồi trên xe để trở về sửa máy lạnh nên Gerald đưa chúng tôi đến khu thương xá Shopping Mall ở Victorville, nơi đây bên trong mát mẻ, có tiệm buôn, nhà hàng, quán nước, nhà vệ sinh để chờ, khi nào xe sửa xong sẽ quay lại đón đi tiếp. Từ Victorville về City of Industry cũng gần 70 miles vừa đi vừa quay lại cũng gần 3 tiếng đồng hồ chưa kể thời gian sửa máy lạnh. Nhưng đã trót đi cũng phải chấp nhận, có người than thở trách móc hãng du lịch và cả người đứng ra tổ chức sao chọn hãng rẻ, “người ta thường nói của rẻ là của hôi mà!”. Có người thì bình thản chấp nhận vì nghĩ rằng đã là cuộc đời thì có lúc êm xuôi bằng phẳng, cũng có những lúc xảy ra “sự cố”, trở ngại không như mình mong muốn. Chúng tôi đi dạo trong Mall xem hàng hóa bày bán, có người cũng mua được vài món giá rẻ và họ mừng vui hớn hở khoe với những người đồng hành. Ði mỏi chân chúng tôi ngồi trong Mac Donald ăn sáng, nhâm nhi ly cà phê, hết thì châm thêm không giới hạn và bàn tán chuyện đời. Nếu xe không hư máy lạnh có lúc nào chúng tôi có dịp đấu láo vui vẻ thoải mái như hôm nay? Ðời sống xứ Mỹ này khiến mọi người bị cuốn hút vào dòng đời trôi nổi, lúc nào cũng tất tả ngược xuôi.

Vui cười tán dóc với nhau nên thời gian trôi qua rất nhanh và cuối cùng Gerald cũng lơn tơn đi vào Mall tìm chúng tôi và cho hay tin vui... giữa giờ tuyệt vọng là máy lạnh đã sửa xong và trong xe rất là mát lạnh. Bây giờ đã 3 giờ chiều chúng tôi hăng hái phấn khởi lên xe tiếp tục cuộc hành trình lên Las Vegas thành phố của tội lỗi nhưng ...rất vui mặc dù lắm lúc “vui một ngày khóc cả đời!”. Cả đoàn lên xe và Gerald cho xe chạy, “You see the air conditioner is working good!” Gerald hãnh diện tuyên bố. Mọi người vui vẻ bàn tính lên Las Vegas chiều nay sẽ làm gì, câu chuyện râm rang, rộn rã dường như bất tận. Khí hậu bên ngoài buổi trưa sa mạc nên rất nóng dường như là 110 độ F nhưng trong xe máy lạnh vẫn chạy tốt và xe sau khi qua khỏi thị trấn giữa đàng Baker xe chúng tôi bắt đầu leo dốc trên vùng núi sa mạc Mojave. Xe ì ạch leo nhưng có vẻ leo không nỗi, tốc độ giãm dần và cuối cùng bò chậm chạp ở lane sát lề, phía sau là hàng chục xe nối đuôi theo, nhiều xe bất mãn đổi lane vượt qua và Gerald vừa bò vừa chớp đèn emergency, mặt mày căng thẳng tái nhạt! Trong đoàn tiếng bấc tiếng chì xôn xao xua động, nhiều bà than phiền “hôm nay đi không coi ngày”, “của rẻ là của ôi, biết bao nhiêu hãng du lịch sao không chọn mà lại chọn hãng du lịch...mắc dịch này!” Người “ăn cơm nhà đi vác ngà voi” là “cụ” Nguyễn Ngọc Liên vốn có một “tâm tình hiến dâng” có công lập hội Thanh Nhàn tổ chức những chuyến đi đem niềm vui cho bà con, bạn bè nhưng hôm nay cụ lại buồn thiu, muốn thanh nhàn mà không được nhàn! Tôi nhìn cụ cười cảm thông, chia sẻ. Cụ cũng cười lại nhưng chắc là...“miệng cười mà lệ tuôn rơi!”

Xe vừa đổ dốc là gặp khu Rest Area (chỗ nghỉ chân) nên Gerald tấp vào và theo lời bàn bạc là nên đem xe đến cho thợ máy xem sao vì trên con dốc phía trước, rất xa nhưng sa mạc trống trải nên nhìn thấy, có một trạm xăng mà trạm xăng thường có thợ máy. Nhiều người lo ngại nếu xe không sửa sẽ không qua nỗi ngọn đèo phía trước là Mountain Pass cao 4,726 feet. Ðổ dốc đèo này sẽ tới biên giới tiểu bang Nevada nơi đây dù giữa sa mạc nhưng có 3, 4 sòng bài casino khá lớn. Tuy trên đèo nhìn thấy những cao ốc casino này nhưng khoảng cách rất xa phải hơn 10 miles. Thà là nghỉ chân ở Rest Area tuy nóng nhưng còn có mái che nắng, nhà vệ sinh và nước uống còn hơn là tiếp tục đi sợ xe cháy máy trên đèo giữa trời nắng nóng còn mệt hơn nữa. Chúng tôi xuống xe vào nhà mát chờ và Gerald một mình lái xe đến trạm xăng tìm thợ máy. Ðộ nửa giờ sau Gerald trở lại cho biết là thợ máy nói xe không hư gì cả chỉ vì trời quá nóng, hơi nóng từ nhựa đường bốc lên khiến nhớt hộp số quá nóng không hoạt động bình thường được, rất nhiều xe tải bị chứng bịnh này. Chúng tôi tin lời thợ máy và lên xe trở lại, tiếp tục bò lên đèo. Tuy bò một cách chậm chạp nhưng rốt cục xe vẫn tới được đỉnh đèo và từ đây xe đổ dốc nên không còn vấn đề nữa.

Bảy giờ chiều chúng tôi cũng tới được Las Vegas và Gerald đưa chúng tôi đến casino Imperial để ăn tối. Casino này tuy nằm trên đaị lộ huyết mạch là Las Vegas Boulevard thường được gọi tắt là Strip nhưng nó rất xưa cũ và hãng du lịch có hợp đồng mướn phòng tại đây. Nhưng đêm nay đoàn chúng tôi không ngủ tại đây mà ra sa mạc ngủ cho ...rẻ hơn. Một số người trong đoàn đòi Gerald gọi về hãng du lịch để đổi xe khác nhưng hãng nói không còn xe nào thay thế và cho rằng xe vẫn chạy tốt, nếu nằm đường hãng sẽ chịu trách nhiệm. Một ông trong đoàn bất bình nói hãng này ngoan cố quá, xe như vậy mà nói chạy tốt, không đổi xe khác rủi ngày mai nằm giữa sa mạc đói khát thì sao và ông nói với tài xế kiêm hướng dẫn viên Gerald: “I am a lawyer, I will sue your company!” Gerald cả ngày hôm nay qúa căng thẳng nên trả lời: “You are a liar!” khiến ông mất bình tỉnh đòi cho Gerald bài học. Ông gọi vào phi trường mua vé máy bay để hai ông bà trở về ngay bây giờ không thèm đi nữa. Tôi hỏi vé máy bay trở về Los Angeles là bao nhiêu? Ông nói $400 mỗi vé và hãng phải trả lại cho ông. Một nhóm phụ nữ 3 người không đi nữa nhưng họ thích không khí Las Vegas nên ở lại chơi khi nào chán sẽ về bằng xe buýt, họ vui vẻ không căng thẳng như ông luật sư kia. Chúng tôi đi ăn Buffet và kéo máy chút đỉnh đến 9 giờ thì gặp nhau tại phòng lễ tân (lobby) của Imperial để đi Mesquite cũng trên xa lộ 15 và cách Las Vegas lối 90 miles về hướng đông bắc.

Virgin River ở Zion Canyon

Trước đây đường bộ tôi chưa bao giờ vượt quá Las Vegas, đêm nay lên hướng bắc không biết phong cảnh như thế nào nhưng vì đêm tối lại không trăng nên chẳng thấy gì, chắc cũng là sa mạc mênh mông với những loài xương rồng không cần nước. Ngày hôm nay xe hư, chờ đợi thật là mệt nhọc, vất vả nên lên xe mát mẻ mọi người đều ngủ và lạ một điều là xe chạy ngon lành có lẽ vì trời đêm mát mẻ và 5 người bỏ chuyến đi nên xe nhẹ hơn và chúng tôi có những băng ghế nằm rất thoải mái. Mười một giờ đêm xe đến Mesquite, nơi đây dường như không có nhà dân chỉ có vài casino vừa motel 2 tầng lầu theo kiểu Motel 6 mà phía ngoài sân không có bãi cỏ xanh mà chỉ landscape bằng những bụi xương rồng và đá tảng. Sau khi tắm rửa cho sạch bụi sa mạc và vì đã chợp mắt trên xe nên không thấy mệt nữa chúng tôi lại đi kéo máy cho đến 1 giờ sáng mới trở về phòng đánh một giấc ngon lành thẳng cẳng.

Sáng hôm sau tôi thức sớm lúc 6 giờ vì quen với giờ giấc đi làm, tắm nước nóng cho tỉnh người và cùng bà xã xuống Restaurant của Motel ăn sáng trứng chiên, xúc xích và cà phê. Phục vụ nhà hàng không có các cô phụ nữ trẻ vì các cô trẻ chắc không ai chịu ở đây mà chỉ các bà lớn tuổi mặc váy đầm rất thân thiện, tay cầm bình cà phê châm thêm liên tục và hỏi han đủ thứ. Chúng tôi lấy hành lý và ra xe tiếp tục lên đường, xe qua biên giới Nevada và vào tiểu bang Arizona, qua cầu con sông tên là Trinh Nữ (Virgin River) bắt nguồn từ vùng núi Zion National Park và chảy về hồ Lake Mead gần Las Vegas. Từ đây phải vặn đồng hồ thêm một giờ vì Arizona cũng như Utah xài giờ Mountain Time. Con đường 15 dần lên miền cao và phong cảnh khá đẹp không còn sa mạc mà là đồi núi và thông xanh. Hơn nửa giờ sau chúng tôi lại vượt qua biên giới Arizona và tiến vào tiểu bang Utah ở thành phố địa đầu St George. Qua khỏi St. George một đoạn ngắn thì rẽ vào con đường nhỏ số 9 gặp lại dòng sông Trinh Nữ  chạy song song bên cạnh rồi ngang qua thị trấn Hurricane (Bảo tố) để vào thăm viếng thắng cảnh Zion National Park.

ZION NATIONAL PARK

Con đường số 9 len lỏi đi vào vùng núi Zion Canyon là con đường ngoạn cảnh đầy hoa thơm cỏ lạ, nơi đây thiên nhiên được bảo vệ và người ta đếm được có đến 800 loại thảo mộc, 75 loại động vật có vú, 271 loài chim, 32 bò sát và 8 loại cá. Công viên quốc gia Zion là một vùng núi non hùng vĩ, cảnh trí ngoạn mục với những núi đá đỏ dốc đứng thẳng như cảnh hòn non bộ lại nằm trong một vùng thảo hoa xanh tươi xinh đẹp. Zion National Park được thành lập từ năm 1909 đến 1919 được nới rộng và lấy tên là công viên quốc gia Zion. Công viên rộng 229 dặm vuông nằm trong vùng cao nguyên Colorado và nằm gần bờ phiá bắc của thắng cảnh Grand Canyon, trong khi bờ phiá nam của thung lũng Grand Canyon nằm bên Arizona. Zion theo tiếng cổ Hebrew có nghĩa là một vùng bình yên ẩn dật. Ngược dòng lịch sử người da đỏ thuộc bộ tộc Puebloans đã ở đây từ 2 ngàn năm trước, đến thập niên 1860 nhóm tiền phương giáo phái Mormon khám phá ra vùng thung lũng thần tiên này và họ gọi nơi đây là Kolob có nghĩa là cõi địa đàng rất gần Thiên Chúa.

Ngọn núi ở Zion Canyon Visitors Center

Chúng tôi dừng lại và xuống xe nơi Zion Canyon Visitors Center, bên trong có trưng bày nhiều hình ảnh, tài liệu, mẫu đá cũng như thu lệ phí cắm trại qua đêm, có nhân viên (Rangers) trả lời hướng dẫn tất cả những gì du khách muốn biết trong việc thăm viếng, tìm hiểu về thung lũng Zion. Nơi đây có một Tours du khảo 90 phút bằng xe Shuttle tôi nghĩ hữu ích cho những người không có nhiều thời giờ dừng chân lại nơi đây. Chúng tôi cũng vậy chỉ là khách cỡi ngựa xem hoa, chợt đến rồi chợt đi, chứ muốn thưởng thức hết cảnh đẹp thần tiên này phải cắm lều ngủ qua đêm, phải đi trên những con đường mòn (trails), trèo núi, lội suối băng rừng vì nơi đây có rất nhiều đỉnh cao, vách đá, khe suối, hồ trong với những điạ danh như Angels Landing, Emerald Pools, Hidden Canyon, Fatman’s Misery...

TRỊNH HẢO TÂM
Cùng tác giả đã phát hành 8 quyển ký sự du lịch: “Trên Những Nẻo Đường Việt Nam”, “Miền Tây Hoa Kỳ”, “Trung Quốc”, “Mùa Thu Đông Âu”, “Tây Âu Cổ Kính”, “Miền Đông Nước Mỹ và Canada”, “Hành Hương Thánh Địa Do Thái” và “Nhật Bản, Hồng Kông Macau, Thái Lan”. Đồng giá 15 USD mỗi quyển. Ở xa gởi ngân phiếu về tác giả, sách có chữ ký sẽ được gởi đến tận nhà (bao cước phí trong nước Mỹ):

TRINH HAO TAM
3683 Hawks Drive
Brea CA 92823
Ðiện thoại 714-528-1413
Email: trinhhaotam@yahoo.com

No comments:

Post a Comment