Pages

Powered By Blogger

Wednesday, April 25, 2012


KÝ SỰ DU LỊCH
GHÉ THĂM BRYCE CANYON, UTAH
Bài 2 trong loạt bài đi Yellowstone

                                                        Thắng cảnh Bryce Canyon ở Utah
  
Bryce Canyon ở miền nam Utah nơi có hàng ngàn tháp đá thiên nhiên dáng hình kỳ dị, triệu năm trơ gan cùng tuế nguyệt. Những tháp đá này có tên là “Hoodoos” do mưa gió tuyết băng tác động tạo thành. Du khách đến đây sẽ không khỏi ngạc nhiên trước cảnh thiên nhiên kỳ thú độc nhất vô nhị trên thế giới.

Rời khỏi Zion National Park xe chúng tôi tiếp tục theo con đường số 9 đi về hướng đông khoảng 20 miles thì rẽ trái vào đường 89 để lên hướng bắc. Ðây cũng là con đường ngoạn cảnh (scenic route) nên hai bên đường cỏ cây hoa lá xinh tươi, núi đồi hùng vĩ. Ði được độ 50 miles xe rẽ phải vào con đường 12 đi thêm 20 miles sẽ đến ngả ba đi vào Bryce Canyon. Rẽ phải vào và đi cuối đường sẽ đến khu ngoạn cảnh Bryce Canyon.

BRYCE CANYON MUÔN NGHÌN THÁP ÐÁ

Xe đậu vào bãi xong chúng tôi rảo bước đến hàng rào xây bằng đá cho du khách khỏi trượt chân rơi xuống vực sâu. Nhìn xuống thung lũng mọi người cùng thốt lên những tiếng reo hoà lẫn với sự ngạc nhiên thích thú khi chứng kiến tận mắt một khung cảnh tuyệt vời. Hàng nghìn tháp đá màu vàng sậm đỏ với những hình thù kỳ lạ khác nhau cùng vươn lên và chạy xa tít đến tận những dãy núi màu xám cuối chân trời. Có những tháp đơn độc như ống khói của một ngôi nhà sụp đổ sau trân động đất, có những cột tháp dính liền nhau như tháp Chàm ở di tích Mỹ Sơn hoang vu đổ nát. Bầu trời đầu thu trong xanh lãng đãng vài áng mây lơ lửng, những ngọn tháp đá vàng tương phản với mầu trời tạo nên một bức tranh ngoạn mục, sắc rực rỡ nhưng không chói chang, màu tương phản nhưng lại hài hoà, cảnh sống động nhưng lại êm đềm thư giãn. Mọi người ai cũng chụp rất nhiều hình, nhưng dù máy ảnh có làm hình rõ nét đến đâu, ánh sáng có đúng cỡ nào nhưng nếu xem hình không sẽ không thể biết một cách trọn vẹn vẻ thiên nhiên tại nơi đây như thế nào? Phải quyện mình với không gian, phải hoà nhịp thở với chuyển động của đất trời qua những làn gió thổi, bằng những mùi hương bay, bằng những tiếng chim hót. Có những yếu tố đó, khách lãng du mới thưởng thức được phần nào cảnh đẹp nơi đây.

Những tháp đá thấp cao, to nhỏ, không tìm được hai cái giống nhau nhưng tất cả đều hướng thẳng đứng lên trời và có những dạng hình kỳ lạ là do bàn tay của hóa công thiên nhiên, nắng mưa, gió bảo, soi mòn, đục đẻo từ nghìn năm này qua nghìn năm khác tạo thành.

Gần đó có ngôi nhà Bryce Canyon Visitors Center, nơi đây có hình ảnh tài liệu cho du khách muốn tìm hiểu về thắng cảnh độc đáo có một không hai trên thế giới này. Nơi đây chỉ có một nhân viên làm việc giải đáp, trả lời những thắc mắc của du khách và đôi khi có những người thiện nguyện phụ giúp. Tôi lấy nhiều tài liệu để tìm hiểu vùng thắng cảnh thiên nhiên này. Rất ít di tích còn lưu lại cho biết sắc dân da đỏ nào sinh sống tại đây trước khi người da trắng giáo phái Mormon đến vào khoảng 1850. Có lẽ vùng này hiễm trở, thiếu nước nên không ai ở mà họ chỉ đến đây để săn thú lấy lương thực rồi lại đi vì các nhà khảo cổ không tìm thấy di tích nhà cửa, vật dụng chén bát còn lưu lại. Nhà khai phá tiền phương đến Paria Valley xây nhà ở đầu tiên là ông Ebenezer Bryce cùng với gia đình năm 1875. Ông là thành viên giáo phái Mormon mà tên chính thức làChurch of Jesus Christ of Latter-Day Saints có nhiệm vụ đến để khai thác gỗ cho giáo phái dùng để xây cất nhà thờ. Ông mở đường cho xe ngựa lên núi lấy gỗ, ông đào một con kinh dẫn nước để chăn nuôi và trồng trọt. Dân chúng địa phương lúc bấy giờ lấy họ của ông đặt cho thung lũng có những tháp đá dị hình gần nhà ông ở là Bryce Canyon và địa danh đó đã lưu truyền trong dân chúng mặc dù sau đó năm 1880 ông đã dọn đi Arizona. Năm 1924 để bảo tồn một cảnh đẹp thiên nhiên, chính quyền liên bang đã ra sắc lệnh thành lập Bryce Canyon Monument nhân dịp hãng xe lửa Union Pacific Railroad cũng hoàn thành khách sạn đầu tiên trong vùng để cho du khách thăm viếng có thể ngủ qua đêm với tiện nghi như nước nóng, lò sưởi và nhà hàng bán thức ăn đó là Bryce Canyon Lodge. Năm 1928 thắng cảnh Bryce Canyon được nâng lên thành công viên quốc gia. Ngày nay đã có nhiều khách sạn gần thắng cảnh và mỗi năm có hơn 1 triệu rưỡi du khách ghé thăm và cao điểm là mùa hè từ tháng 6 đến tháng 9 là thời gian thăm viếng lý tưởng nhất. Bryce Canyon nằm giữa Las Vegas và  Salt Lake City và cách hai nơi này là 275 miles. Bryce Canyon cũng có một phi trường nhỏ, du khách có thể đến bằng phi cơ đi từ 2 thành phố kể trên.

Những cột đá kỳ thú ở Bryce Canyon

Chúng tôi dừng chân lại nơi đây 2 tiếng đồng hồ, phía dưới vực sâu có con đường mòn đất đỏ dài khoảng 2 miles đi vòng quanh những chân của những cột đá mà từ phiá trên nơi điểm ngắm cảnh chúng ta có thể quan sát thấy những người đi như những con kiến. Trong đoàn chúng tôi cũng có nhiều người rũ nhau đi, trong đó có một cụ bà 72 tuổi cũng tháp tùng. Xuống thì dễ nhưng khi trở lên leo dốc khá mệt nhưng cụ cũng hoàn tất cuộc hành trình một cách tốt đẹp sau khi dừng lại nghỉ nhiều lần!

Xe chúng tôi trở ra đường 89 lên hướng bắc và rẽ trái qua đường 20 chạy 21 miles để ra xa lộ 15. Ðến xa lộ 15 dừng lại ăn trưa trong một tiệm Mac Donald rồi lại tiếp tục con đường thiên lý để đi Salt Lake City. Xa lộ 15 là con đường xuyên quốc gia đi từ San Diego ở California gần biên giới Mễ Tây Cơ chạy lên hướng bắc qua 6 tiểu bang, đến Montana qua biên giới Canada trở thành đường số 4 đi Calgary. Sau hơn 5 giờ ngồi xe qua 275 miles, bên phải là núi cao, bên trái là đồng khô có những nơi trồng được khoai tây, ngô bắp, chúng tôi tới Salt Lake City nhưng không dừng lại nơi đây mà đi thẳng lên Ogden cách Salt Lake City 50 miles vì đêm nay sẽ nghỉ đêm trong khách sạn ở thành phố ngoại ô này cho rẻ hơn là ở Salt Lake City.

BIỂN HỒ GREAT SALT LAKE

Vừa qua khỏi thành phố Salt Lake City bỏ lại sau lưng những toà cao ốc nhiều tầng là chúng tôi đã thấy hồ Great Salt Lake bao la như biển ở bên trái xa lộ 15 nhưng không hiểu tại sao khúc này lại gọi là xa lộ 89? Có lẽ là vì vấn đề phân chia trách nhiệm, kinh phí tu bổ giữa liên bang và tiểu bang. Hồ Great Salt Lake là hồ nước mặn lớn nhất ở Tây Bán Cầu có chiều dài 75 miles và chiều ngang là 35 miles. Những nhà thám hiểm tiền phương khi mới đến đây tưởng rằng hồ nước mặn này là một phần của biển Thái Bình Dương hoặc có sông ăn thông ra biển và người da đỏ tin rằng dưới đáy hồ có một loài thủy quái nhiều đầu sinh sống nhưng thật ra hồ chỉ có một giống rùa sinh sống mà không có cá vì nước quá mặn. Nước hồ mặn là do 3 con sông chánh là sông Bear, Weber và Jordan cùng nhiều suối nhỏ đem nước từ vùng núi có nhiều khoáng chất đổ về đây mà hồ thì không có ngả thoát nên độ mặn ngày càng đậm đặc. Mỗi năm những con sông này mang về hồ 1.1 triệu tấn khoáng chất muối chủ yếu là sodium chloride. Ðộ muối trong nước hồ là 12% mặn hơn nước biển nên bơi lội rất dễ nổi nhưng hồ không sâu mấy, nơi sâu nhất là 35 feet và độ sâu trung bình là 20 feet và đặc biệt là mực nước của hồ cao hơn mặt biển Thái Bình Dương đến 4,212 feet!

Hồ có những bãi cát trắng nên người ta thường đến đây tắm nắng, bơi lội, chơi thuyền. Hồ có 5 hòn đảo mà đảo lớn nhất là Antelope Island có công viên và xe có thể ra đảo bằng một bờ đê dài 7 miles, lệ phí đậu xe trên đảo là 10$ một ngày. Thú vui trên đảo là khung cảnh thiên nhiên với nhiều chim chóc và du khách xem trâu rừng (buffalo hay bison) nhởn nhơ gặm cỏ đôi khi còn bắt gặp nai, bobcat, chó sói ...

Xa lộ 15 chạy cạnh bờ hồ và vì sợ ngập lụt nên xây cao, từ trên xe du khách sẽ thấy hồ khá rõ. Thành phố Ogden cũng nằm cạnh bờ hồ, thành phố nhỏ nông nghiệp không có gì đặc biệt, lấy tên từ một nhà tiền phương đến khai phá trong vùng. Thành phố xa lạ nhưng cũng có người Tàu đến sinh sống và buổi tối hướng dẫn viên Gerald đưa chúng tôi đến ăn tại một nhà hàng Buffet Tàu. Có lẽ vì đói và 2 ngày qua toàn là hamburger khô khan nên chúng tôi ăn rất ngon với cơm, súp và rau cải.

Chúng tôi ngủ đêm trong khách sạn Best Western ở Ogden cũng sạch sẽ và thoải mái. Sáng thức dậy có cà phê, donut dằn bụng trước khi ra xe lên đường trở lại thăm viếng Salt Lake City.

VÀI NÉT VỀ TIỂU BANG UTAH

Trước khi tới thăm Salt Lake City thủ đô bang Utah chúng ta thử tìm hiểu sơ qua về vùng thánh điạ giáo phái Mormon này.
Bang Utah nằm ở miền trung tây Hoa Kỳ nơi tiếp giáp giữa 3 vùng là dãy núi Rocky Mountains ở miền đông bắc, cao nguyên Colorado ở đông nam có con sông Colorado chảy qua và miền tây The Great Basin là vùng sa mạc Nevada kéo qua. Một cách tổng quát Utah là một vùng cao nguyên, nơi cao nhất là ngọn Kings Peak cao 13,498 feet thuộc rặng núi Rocky và nơi thấp nhất là Beaver Dam, đập nước do con sông Virgin đổ vào có cao độ là 2,180 feet. Khí hậu Utah khô của lục địa với mùa hạ nóng và mùa đông khá lạnh, nhiệt độ trung bình ở vùng núi miền bắc là 42 độ F và miền nam là 60 độ F. Là một miền mưa ít (miền trung bắc 40 inches và miền sa mạc chỉ 5 inches nước mưa trong một năm) nên phần lớn đất đai nông nghiệp cần phải có hệ thống tiêu tưới tuy vậy cũng có một số nơi có đồng cỏ để nuôi bò và dê cừu.

Hơn một phần tư tiểu bang là rừng với những loại cây như thông, spruce và fir có giá trị thương mãi cao. Mặc dù rừng được trồng lại nhiều hơn khai thác nhưng kỹ nghệ gỗ ở Utah phát triển chậm vì vấn đề khó khăn thị trường. Về quặng mỏ Utah là tiểu bang giàu khoáng sản nhất miền tây. Những khoáng sản ở Utah là đồng, dầu hỏa, than đá và uranium.

Trong tất cả các tiểu bang miền tây, sự phát triển của Utah được xem là có kế hoạch và khoa học nhất. Vào thế kỷ 19 Hoa Kỳ bành trướng đất đai về miền tây, những nhà khai phá muốn đi tìm đồng cỏ và rừng gỗ. Các tín đồ giáo phái Mormon tìm những vùng đất không ai ở để họ có thể tự do hành đạo theo cách riêng, khác với truyền thống của người Mỹ lúc bấy giờ nên họ đã tới vùng thung lũng hồ Great Salt Lake. Ngay khi vừa đặt chân tới là họ đã phát thảo đường xá và hệ thống dẫn thủy nhập điền. Dưới sự lãnh đạo của ông Brigham Young những tín đồ Mormon đã cùng nhau làm việc cật lực để biến vùng đất sa mạc này thành những ruộng rẫy trồng ngô khoai và chăn nuôi gia súc. Họ là những con người chịu khó và siêng năng, tháo vát, nhóm tiền phong chuyến đầu tiên chỉ vài trăm người nhưng vài năm sau hàng ngàn người tiếp tục di dân về đây và năm 1850 dân số Utah đã 11,000 người, năm 1880 dân số tăng lên gấp 12 lần và họ xây giáo đường và kiến thiết thành phố Salt Lake City thành thánh địa. Ngày nay 70 phần trăm dân số tiểu bang là tín đồ Mormon.

                                                      Nhà thờ Mormon ở Salt Lake City

Hiện nay dân số tiểu bang Utah 2,118,300 người, đứng hạng 34 tiểu bang đông dân trên toàn quốc. Utah trước kia là thuộc địa của Tây Ban Nha rồi là đất Mễ Tây Cơ khi nước này tuyên bố độc lập khỏi tay người Tây Ban Nha, đến năm 1848 trở thành lãnh thổ của Hoa Kỳ và gia nhập Union (Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ) năm 1896.

TRỊNH HẢO TÂM
Cùng tác giả đã phát hành 8 quyển ký sự du lịch: “Trên Những Nẻo Đường Việt Nam”, “Miền Tây Hoa Kỳ”, “Trung Quốc”, “Mùa Thu Đông Âu”, “Tây Âu Cổ Kính”, “Miền Đông Nước Mỹ và Canada”, “Hành Hương Thánh Địa Do Thái” và “Nhật Bản, Hồng Kông Macau, Thái Lan”. Đồng giá 15 USD mỗi quyển. Ở xa gởi ngân phiếu về tác giả, sách có chữ ký sẽ được gởi đến tận nhà (bao cước phí trong nước Mỹ):

TRINH HAO TAM
3683 Hawks Drive
Brea CA 92823
Ðiện thoại 714-528-1413
Email: trinhhaotam@yahoo.com

Ký Sự Du Lịch
ÐƯỜNG LÊN ZION CANYONUTAH
 Bài 1 trong loạt bài viếng Yellowstone

Zion Canyon ở về phía bắc của thắng cảnh Grand Canyon và nằm ở miền nam của tiểu bang Utah (trong khi bờ nam của Grand Canyon mà du khách thường đến viếng lại nằm bên tiểu bang Arizona). Zion Canyon là một vùng núi non hùng vĩ, cảnh trí kỳ thú ngoạn mục với những núi đá đỏ đứng thẳng như có bàn tay điêu khắc nào đó đục đẽo tạo hình. Thung lũng thần tiên này lại nằm trong một vùng thảo nguyên xanh tươi hoa nở ba mùa giữa tiếng chim ca và vang âm thác đổ.

                                                                  Zion Canyon ở Utah
Tôi ghé viếng thăm thung lũng Zion vào đầu tháng 9 trong dip lễ Lao Ðộng Hoa Kỳ trên đường đi du ngoạn vùng rừng núi Yellowstone nơi có những vòi nước phun từ lòng đất bắn vút lên trời cao. Chuyến du ngoạn này mất một tuần lễ ngồi xe buýt do một hãng du lịch người Đài Loan tổ chức bao gồm xe buýt chuyên chở, hướng dẫn tham quan và 6 đêm khách sạn. Vì đi một nhóm đông 20 người nên hãng du lịch cho một chuyến xe riêng là một xe buýt cỡ nhỏ và hướng dẫn viên du lịch kiêm tài xế anh chàng Gerald cũng là người Ðài Loan.

Chúng tôi khởi hành vào sáng thứ bảy trước bãi đậu xe chợ Hồng Kông trên đường Colima gần góc đường Fullerton thuộc thành phố  City of Industry, một thành phố có rất đông người Ðài Loan nằm về phía đông Los Angeles. Theo chương trình, ngày đầu tiên là lên chơi ở Las Vegas và đêm về thay vì ngủ ở Las Vegas lại tiếp tục theo xa lộ 15 lên hướng Bắc và ngủ đêm tại làng nhỏ có tên là Mesquite sát biên giới với tiểu bang Arizona và Utah, nơi này là vùng tam biên đèo heo vắng vẻ nên giá khách sạn rẻ hơn Las Vegas. Làm du lịch là phải tính toán sao cho giá được rẻ thì mới có lời. Chúng tôi “ra đi khi trời vừa sáng” mọi người trong lòng đều náo nức phấn khởi, vì quen biết hoặc họ hàng với nhau nên câu chuyện nổ như bắp rang nhất là những mẫu chuyện tiếu lâm do một cô làm nghề địa ốc kể cho vui trong cuộc hành trình.

Xe qua xa lộ 15 vượt đèo Cajon Pass ở Cucamonga bắt đầu lên miền cao nguyên sa mạc, cây cối thưa dần chỉ còn lại vùng cát ngút ngàn xa tít chân trời với nhựng bụi gai Tumble Weed và những cây Joshua cằn cỗi đứng chơ vơ giữa trời. Cuối mùa hạ lại là miền sa mạc nên không khí bên ngoài rất nóng, máy lạnh trong xe mở tối đa, lúc đầu còn mát, dần dần chỉ phà ra hơi nóng. Các đấng nhi đồng con nít ngồi phía sau xe than nóng qúa và mặt đứa nào cũng đỏ gay. Gerald vừa lái xe vừa điều chỉnh máy lạnh vừa phân trần bằng tiếng Mỹ : “ Máy lạnh mới sửa hôm qua, chạy rất lạnh bây giờ lại sanh tât trở chứng!” Các bà than nóng quá đòi Gerald quay xe trở về đổi xe khác, có bà chê xe của Gerald là xe... dỏm, phế thải đi là vừa. Gerald bị chạm tự ái dồn dập vừa lái xe vừa cầm điện thoại di động gọi về hãng báo cáo tình hình...vụ việc. Gerald nói điện thoại bằng tiếng Ðài Loan nên trong xe cũng không ai hiểu gì khiến y phải thông dịch lại: “Ông chủ nói hôm nay là Lễ Lao Ðộng, ngày cao điểm trong mùa du lịch, ở hãng nhà không còn xe mà mướn ở các hãng khác cũng không có nên không còn xe nào để đổi. Ông chủ kêu Gerald đem xe trở lại tiệm sửa máy lạnh ở City of Industry để cho họ coi lại.”

Tất cả mọi người trong xe đều không muốn ngồi trên xe để trở về sửa máy lạnh nên Gerald đưa chúng tôi đến khu thương xá Shopping Mall ở Victorville, nơi đây bên trong mát mẻ, có tiệm buôn, nhà hàng, quán nước, nhà vệ sinh để chờ, khi nào xe sửa xong sẽ quay lại đón đi tiếp. Từ Victorville về City of Industry cũng gần 70 miles vừa đi vừa quay lại cũng gần 3 tiếng đồng hồ chưa kể thời gian sửa máy lạnh. Nhưng đã trót đi cũng phải chấp nhận, có người than thở trách móc hãng du lịch và cả người đứng ra tổ chức sao chọn hãng rẻ, “người ta thường nói của rẻ là của hôi mà!”. Có người thì bình thản chấp nhận vì nghĩ rằng đã là cuộc đời thì có lúc êm xuôi bằng phẳng, cũng có những lúc xảy ra “sự cố”, trở ngại không như mình mong muốn. Chúng tôi đi dạo trong Mall xem hàng hóa bày bán, có người cũng mua được vài món giá rẻ và họ mừng vui hớn hở khoe với những người đồng hành. Ði mỏi chân chúng tôi ngồi trong Mac Donald ăn sáng, nhâm nhi ly cà phê, hết thì châm thêm không giới hạn và bàn tán chuyện đời. Nếu xe không hư máy lạnh có lúc nào chúng tôi có dịp đấu láo vui vẻ thoải mái như hôm nay? Ðời sống xứ Mỹ này khiến mọi người bị cuốn hút vào dòng đời trôi nổi, lúc nào cũng tất tả ngược xuôi.

Vui cười tán dóc với nhau nên thời gian trôi qua rất nhanh và cuối cùng Gerald cũng lơn tơn đi vào Mall tìm chúng tôi và cho hay tin vui... giữa giờ tuyệt vọng là máy lạnh đã sửa xong và trong xe rất là mát lạnh. Bây giờ đã 3 giờ chiều chúng tôi hăng hái phấn khởi lên xe tiếp tục cuộc hành trình lên Las Vegas thành phố của tội lỗi nhưng ...rất vui mặc dù lắm lúc “vui một ngày khóc cả đời!”. Cả đoàn lên xe và Gerald cho xe chạy, “You see the air conditioner is working good!” Gerald hãnh diện tuyên bố. Mọi người vui vẻ bàn tính lên Las Vegas chiều nay sẽ làm gì, câu chuyện râm rang, rộn rã dường như bất tận. Khí hậu bên ngoài buổi trưa sa mạc nên rất nóng dường như là 110 độ F nhưng trong xe máy lạnh vẫn chạy tốt và xe sau khi qua khỏi thị trấn giữa đàng Baker xe chúng tôi bắt đầu leo dốc trên vùng núi sa mạc Mojave. Xe ì ạch leo nhưng có vẻ leo không nỗi, tốc độ giãm dần và cuối cùng bò chậm chạp ở lane sát lề, phía sau là hàng chục xe nối đuôi theo, nhiều xe bất mãn đổi lane vượt qua và Gerald vừa bò vừa chớp đèn emergency, mặt mày căng thẳng tái nhạt! Trong đoàn tiếng bấc tiếng chì xôn xao xua động, nhiều bà than phiền “hôm nay đi không coi ngày”, “của rẻ là của ôi, biết bao nhiêu hãng du lịch sao không chọn mà lại chọn hãng du lịch...mắc dịch này!” Người “ăn cơm nhà đi vác ngà voi” là “cụ” Nguyễn Ngọc Liên vốn có một “tâm tình hiến dâng” có công lập hội Thanh Nhàn tổ chức những chuyến đi đem niềm vui cho bà con, bạn bè nhưng hôm nay cụ lại buồn thiu, muốn thanh nhàn mà không được nhàn! Tôi nhìn cụ cười cảm thông, chia sẻ. Cụ cũng cười lại nhưng chắc là...“miệng cười mà lệ tuôn rơi!”

Xe vừa đổ dốc là gặp khu Rest Area (chỗ nghỉ chân) nên Gerald tấp vào và theo lời bàn bạc là nên đem xe đến cho thợ máy xem sao vì trên con dốc phía trước, rất xa nhưng sa mạc trống trải nên nhìn thấy, có một trạm xăng mà trạm xăng thường có thợ máy. Nhiều người lo ngại nếu xe không sửa sẽ không qua nỗi ngọn đèo phía trước là Mountain Pass cao 4,726 feet. Ðổ dốc đèo này sẽ tới biên giới tiểu bang Nevada nơi đây dù giữa sa mạc nhưng có 3, 4 sòng bài casino khá lớn. Tuy trên đèo nhìn thấy những cao ốc casino này nhưng khoảng cách rất xa phải hơn 10 miles. Thà là nghỉ chân ở Rest Area tuy nóng nhưng còn có mái che nắng, nhà vệ sinh và nước uống còn hơn là tiếp tục đi sợ xe cháy máy trên đèo giữa trời nắng nóng còn mệt hơn nữa. Chúng tôi xuống xe vào nhà mát chờ và Gerald một mình lái xe đến trạm xăng tìm thợ máy. Ðộ nửa giờ sau Gerald trở lại cho biết là thợ máy nói xe không hư gì cả chỉ vì trời quá nóng, hơi nóng từ nhựa đường bốc lên khiến nhớt hộp số quá nóng không hoạt động bình thường được, rất nhiều xe tải bị chứng bịnh này. Chúng tôi tin lời thợ máy và lên xe trở lại, tiếp tục bò lên đèo. Tuy bò một cách chậm chạp nhưng rốt cục xe vẫn tới được đỉnh đèo và từ đây xe đổ dốc nên không còn vấn đề nữa.

Bảy giờ chiều chúng tôi cũng tới được Las Vegas và Gerald đưa chúng tôi đến casino Imperial để ăn tối. Casino này tuy nằm trên đaị lộ huyết mạch là Las Vegas Boulevard thường được gọi tắt là Strip nhưng nó rất xưa cũ và hãng du lịch có hợp đồng mướn phòng tại đây. Nhưng đêm nay đoàn chúng tôi không ngủ tại đây mà ra sa mạc ngủ cho ...rẻ hơn. Một số người trong đoàn đòi Gerald gọi về hãng du lịch để đổi xe khác nhưng hãng nói không còn xe nào thay thế và cho rằng xe vẫn chạy tốt, nếu nằm đường hãng sẽ chịu trách nhiệm. Một ông trong đoàn bất bình nói hãng này ngoan cố quá, xe như vậy mà nói chạy tốt, không đổi xe khác rủi ngày mai nằm giữa sa mạc đói khát thì sao và ông nói với tài xế kiêm hướng dẫn viên Gerald: “I am a lawyer, I will sue your company!” Gerald cả ngày hôm nay qúa căng thẳng nên trả lời: “You are a liar!” khiến ông mất bình tỉnh đòi cho Gerald bài học. Ông gọi vào phi trường mua vé máy bay để hai ông bà trở về ngay bây giờ không thèm đi nữa. Tôi hỏi vé máy bay trở về Los Angeles là bao nhiêu? Ông nói $400 mỗi vé và hãng phải trả lại cho ông. Một nhóm phụ nữ 3 người không đi nữa nhưng họ thích không khí Las Vegas nên ở lại chơi khi nào chán sẽ về bằng xe buýt, họ vui vẻ không căng thẳng như ông luật sư kia. Chúng tôi đi ăn Buffet và kéo máy chút đỉnh đến 9 giờ thì gặp nhau tại phòng lễ tân (lobby) của Imperial để đi Mesquite cũng trên xa lộ 15 và cách Las Vegas lối 90 miles về hướng đông bắc.

Virgin River ở Zion Canyon

Trước đây đường bộ tôi chưa bao giờ vượt quá Las Vegas, đêm nay lên hướng bắc không biết phong cảnh như thế nào nhưng vì đêm tối lại không trăng nên chẳng thấy gì, chắc cũng là sa mạc mênh mông với những loài xương rồng không cần nước. Ngày hôm nay xe hư, chờ đợi thật là mệt nhọc, vất vả nên lên xe mát mẻ mọi người đều ngủ và lạ một điều là xe chạy ngon lành có lẽ vì trời đêm mát mẻ và 5 người bỏ chuyến đi nên xe nhẹ hơn và chúng tôi có những băng ghế nằm rất thoải mái. Mười một giờ đêm xe đến Mesquite, nơi đây dường như không có nhà dân chỉ có vài casino vừa motel 2 tầng lầu theo kiểu Motel 6 mà phía ngoài sân không có bãi cỏ xanh mà chỉ landscape bằng những bụi xương rồng và đá tảng. Sau khi tắm rửa cho sạch bụi sa mạc và vì đã chợp mắt trên xe nên không thấy mệt nữa chúng tôi lại đi kéo máy cho đến 1 giờ sáng mới trở về phòng đánh một giấc ngon lành thẳng cẳng.

Sáng hôm sau tôi thức sớm lúc 6 giờ vì quen với giờ giấc đi làm, tắm nước nóng cho tỉnh người và cùng bà xã xuống Restaurant của Motel ăn sáng trứng chiên, xúc xích và cà phê. Phục vụ nhà hàng không có các cô phụ nữ trẻ vì các cô trẻ chắc không ai chịu ở đây mà chỉ các bà lớn tuổi mặc váy đầm rất thân thiện, tay cầm bình cà phê châm thêm liên tục và hỏi han đủ thứ. Chúng tôi lấy hành lý và ra xe tiếp tục lên đường, xe qua biên giới Nevada và vào tiểu bang Arizona, qua cầu con sông tên là Trinh Nữ (Virgin River) bắt nguồn từ vùng núi Zion National Park và chảy về hồ Lake Mead gần Las Vegas. Từ đây phải vặn đồng hồ thêm một giờ vì Arizona cũng như Utah xài giờ Mountain Time. Con đường 15 dần lên miền cao và phong cảnh khá đẹp không còn sa mạc mà là đồi núi và thông xanh. Hơn nửa giờ sau chúng tôi lại vượt qua biên giới Arizona và tiến vào tiểu bang Utah ở thành phố địa đầu St George. Qua khỏi St. George một đoạn ngắn thì rẽ vào con đường nhỏ số 9 gặp lại dòng sông Trinh Nữ  chạy song song bên cạnh rồi ngang qua thị trấn Hurricane (Bảo tố) để vào thăm viếng thắng cảnh Zion National Park.

ZION NATIONAL PARK

Con đường số 9 len lỏi đi vào vùng núi Zion Canyon là con đường ngoạn cảnh đầy hoa thơm cỏ lạ, nơi đây thiên nhiên được bảo vệ và người ta đếm được có đến 800 loại thảo mộc, 75 loại động vật có vú, 271 loài chim, 32 bò sát và 8 loại cá. Công viên quốc gia Zion là một vùng núi non hùng vĩ, cảnh trí ngoạn mục với những núi đá đỏ dốc đứng thẳng như cảnh hòn non bộ lại nằm trong một vùng thảo hoa xanh tươi xinh đẹp. Zion National Park được thành lập từ năm 1909 đến 1919 được nới rộng và lấy tên là công viên quốc gia Zion. Công viên rộng 229 dặm vuông nằm trong vùng cao nguyên Colorado và nằm gần bờ phiá bắc của thắng cảnh Grand Canyon, trong khi bờ phiá nam của thung lũng Grand Canyon nằm bên Arizona. Zion theo tiếng cổ Hebrew có nghĩa là một vùng bình yên ẩn dật. Ngược dòng lịch sử người da đỏ thuộc bộ tộc Puebloans đã ở đây từ 2 ngàn năm trước, đến thập niên 1860 nhóm tiền phương giáo phái Mormon khám phá ra vùng thung lũng thần tiên này và họ gọi nơi đây là Kolob có nghĩa là cõi địa đàng rất gần Thiên Chúa.

Ngọn núi ở Zion Canyon Visitors Center

Chúng tôi dừng lại và xuống xe nơi Zion Canyon Visitors Center, bên trong có trưng bày nhiều hình ảnh, tài liệu, mẫu đá cũng như thu lệ phí cắm trại qua đêm, có nhân viên (Rangers) trả lời hướng dẫn tất cả những gì du khách muốn biết trong việc thăm viếng, tìm hiểu về thung lũng Zion. Nơi đây có một Tours du khảo 90 phút bằng xe Shuttle tôi nghĩ hữu ích cho những người không có nhiều thời giờ dừng chân lại nơi đây. Chúng tôi cũng vậy chỉ là khách cỡi ngựa xem hoa, chợt đến rồi chợt đi, chứ muốn thưởng thức hết cảnh đẹp thần tiên này phải cắm lều ngủ qua đêm, phải đi trên những con đường mòn (trails), trèo núi, lội suối băng rừng vì nơi đây có rất nhiều đỉnh cao, vách đá, khe suối, hồ trong với những điạ danh như Angels Landing, Emerald Pools, Hidden Canyon, Fatman’s Misery...

TRỊNH HẢO TÂM
Cùng tác giả đã phát hành 8 quyển ký sự du lịch: “Trên Những Nẻo Đường Việt Nam”, “Miền Tây Hoa Kỳ”, “Trung Quốc”, “Mùa Thu Đông Âu”, “Tây Âu Cổ Kính”, “Miền Đông Nước Mỹ và Canada”, “Hành Hương Thánh Địa Do Thái” và “Nhật Bản, Hồng Kông Macau, Thái Lan”. Đồng giá 15 USD mỗi quyển. Ở xa gởi ngân phiếu về tác giả, sách có chữ ký sẽ được gởi đến tận nhà (bao cước phí trong nước Mỹ):

TRINH HAO TAM
3683 Hawks Drive
Brea CA 92823
Ðiện thoại 714-528-1413
Email: trinhhaotam@yahoo.com